"Dương Thành!"
Phương Bình đi xa, quay đầu liếc nhìn rồi khẽ nhíu mày, không biết nghĩ cái gì.
Mọi người cũng không hỏi hắn, cuối cùng Dương Thành có gì đặc biệt hay không, ngay cả bọn họ cũng không dám cam đoan. Nhất là khi sự tồn tại của Phương Bình đã khiến Dương Thành càng trở nên thần bí.
Không ít người vẫn còn nhớ, vật hóa hình của Phương Bình chính là Dương Thành.
Liệu Phương Bình và Dương Thành có liên quan đến nhau không?
Mà lúc này, bản thân Phương Bình cũng đang suy nghĩ một vấn đề.
Vật hóa hình, không gian bản nguyên, con đường bản nguyên, cửa tam tiêu, cầu thiên địa, kim thân… Những thứ này thật sự độc lập sao?
Vật hóa hình có thể đặt vào trong cửa tam tiêu, mà theo Phương Bình suy đoán, có lẽ phía sau cửa tam tiêu cũng là con đường bản nguyên, vậy có phải nghĩa là vật hóa hình thật ra là dung nhập với đại con đường bản nguyên hay không?
Con đường bản nguyên mà mình sẽ đi, có liên quan đến vật hóa hình sao?
Vật hóa hình là Dương Thành, vậy có liên quan đến Dương Thành sao?
"Võ đạo càng tu càng thần bí, con đường võ đạo dài dằng dặc, con đường của ta còn rất dài!"
Phương Bình thầm cảm thán, có chút thổn thức.
...
Thụy An.
Phương Bình vừa đến, toàn bộ căn cứ lập tức náo động.
“Chào Bộ trưởng Phương!”
“...”
Tiếng thăm hỏi có phúc cùng hưởng vang lên cực kỳ nhiệt liệt.
Đây là niềm kiêu ngạo của Nam Giang!
Địa bàn Nam Giang không có cấp chín! Mà Phương Bình lại là cường giả đỉnh cao có thể chiến cấp chín, bây giờ còn là phó bộ trưởng của Thiên Bộ, một trong bốn bộ bốn phủ hàng đầu Hoa Quốc.
Tiếng thăm hỏi nhiệt liệt không ngừng vang lên, dù Phương Bình đã vào phòng họp.
Trong phòng họp, Ngô Xuyên đen mặt, lúc ông đến, sao ông không được nhận đãi ngộ như vậy?
Tính theo cấp bậc, ông cao cấp và mạnh hơn hơn Phương Bình mà!
Nam Giang toàn là người nịnh bợ!
Ánh mắt Ngô Xuyên không thân thiện, nhìn Phương Bình như nhìn kẻ thù.
Phương Bình thổn thức: “Mọi người nhiệt tình quá! Phương Bình ta chỉ mới 21 tuổi, mọi người nhiệt tình như vậy, sao ta dám nhận…”
Lão Lý không nói một lời, nhưng nhướng mày với Ngô Xuyên.
Sao hả, có phục không?
Ngô Xuyên có thể xem là đại sư huynh của ông, nhưng đại sư huynh cũng không tốt lành gì, năm xưa từng bắt nạt ông, ông còn ghim tới giờ.
Ngô Xuyên nhìn lão Lý, hừ một tiếng: “Bộ trưởng Nam quyết định gửi gắm hiệu trưởng Nam cho ngươi đấy, Lý Trường Sinh! Ngươi đừng có mà bội bạc tình nghĩa. Hiệu trưởng Nam hiện tại bị thương nặng, nếu ngươi bỏ rơi bà ấy, ngươi cứ chờ được Bộ trưởng Nam túm cổ đi là vừa!”
Lý Trường Sinh kém chút bị sặc nước miếng! Tên khốn này, chuyện này thì có liên quan gì với ta?
Ngô Xuyên bật cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Phương Bình, lần này ngươi phải tìm cách cứu giúp hiệu trưởng Nam mới được! Gần đây cũng chỉ có núi Tử Cái có hy vọng lấy được bảo vật giúp họ khôi phục.
Hiện tại, thương thế của bốn người Khổng Lệnh Viên, Vương Khánh Hải, Nam Vân Bình, Trịnh Đào quá nặng.
Không phải bọn ta ỷ lại ngươi, nhưng chuyện này… Theo lời Bộ trưởng Trương, chúng ta xuất chiến giết người thì được, chứ đoạt bảo vật thì… kém lắm."
Đây cũng là lần đầu tiên Ngô Xuyên tự nhận không bằng Phương Bình trước mặt mọi người.
Biết sao được, đoạt bảo là chuyên môn của Phương Bình. Bàn về kinh nghiệm đoạt bảo, Phương Bình đứng đầu với kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Lần này Ngô Xuyên đến thật ra cũng có ý này, chủ yếu là giúp Phương Bình cướp đoạt bảo vật để giúp bốn vị cấp chín khôi phục thực lực.
Trận chiến lần trước, năm vị cấp chín kém chút nữa thì tịch diệt.
Điền Mục khôi phục được là nhờ Miêu Quả và con đường bản nguyên Chân Vương, cái giá này quá cao!
Phương Bình gật đầu nói: "Ta biết! Nếu có bảo vật phù hợp, ta nhất định sẽ lấy được! Nói thật, nếu Khổng đại Tông sư không khôi phục thực lực, cấp chín Hoa Quốc hiện tại không có bao nhiêu người có thể đánh ngang tay với Kỳ Huyễn Vũ và Triệu Hưng Võ."
Ngô Xuyên đen mặt! Mẹ nó chứ, ý gì đây? Ngô Xuyên ta yếu như vậy sao?
“Triệu Hưng Võ... không hẳn là đối thủ của ta!”
Phương Bình thấy ông không chịu nhận, cười ha hả nói: "Ngô sư huynh, chi bằng ngài đi Bắc Hồ địa quật nhé?"
“Cút!” Ngô Xuyên mắng một câu, ta không đấy! Sao ta phải qua Bắc Hồ?
Bắc Hồ bên kia hỗn loạn vô cùng, Kỳ Huyễn Vũ đang khiêu chiến cường giả các ngươi, chẳng biết có phải hắn muốn mượn cơ hội đột phá Chân Vương hay không. Nhưng rõ ràng là không có hy vọng đột phá, hiện tại giãy dụa làm gì không biết! Triệu Hưng Võ trốn tránh không xuất hiện, nhưng có lẽ cũng không rời đi.
Ngô Xuyên thầm mắng, ông có lẽ thật sự không phải là đối thủ của hai người này. Hai người này có lẽ đã đi đến cực hạn bản nguyên. Hiện tại ông còn chưa đủ mạnh, vẫn kém hai người kia một chút.
Vương Kim Dương ở bên cạnh xem kịch nãy giờ, thấy Ngô Xuyên giận dỗi, cười nói: "Nếu Phương Bình đã đến thì chúng ta bắt đầu nghe tình báo đi!"
Mọi người ngồi xuống, vừa ngồi xuống thì ngoài cửa xuất hiện thêm người, Tưởng Siêu vội vàng nói: “Ta đến rồi, ta đến rồi! Mọi người chờ ta!”
Mọi người dồn dập quay đầu lại. Vừa quay đầu lại, tất cả đều há hốc mồm!
Lần này, người đến không chỉ có Tưởng Siêu, còn có Tưởng Hạo. Cả hai anh em nhà họ Tưởng đều đến!
Tưởng Hạo trông vẫn ổn, trước sau như một, phóng khoáng ngông nghênh, trên người đeo trường kiếm, nhìn như công tử nhà giàu.
Còn Tưởng Siêu thì… ăn mặc như thần giữ cửa. Hắn mặc một bộ giáp kín người trông nặng nề vô cùng. Không những vậy, như những lần trước, hắn còn mang theo một ba lô đồ vô cùng lớn.
Phương Bình thấy thế buồn cười nói: “Lão tổ nhà ngươi không cho ngươi nhẫn chứa đồ à?”
Mỗi lần đi xa, Tưởng Siêu đều vác ba lô to bự, không có nhẫn chứa đồ cho gọn gàng sao?
Giọng của Tưởng Siêu từ bên trong áo giáp truyền ra: "Nhẫn chứa đồ? Ngươi cho rằng nhẫn chứa đồ đâu đâu cũng có à? Lão tổ không có dư dả như vậy, cha ta có một cái. Nhưng mà gần đây chính phủ đã nghiên cứu nhẫn chứa đồ đến giai đoạn cuối, chờ nghiên cứu xong ta sẽ mua một cái!"
Chính phủ đã nghiên cứu chế tạo nhẫn chứa đồ rất nhiều năm. Trước đây vẫn luôn kẹt lại ở bước không gian không ổn định, bây giờ Lữ Chấn tiếp nhận, bắt đầu xử lý những vấn đề khó, có lẽ sắp tới sẽ có thành phẩm.
Đến lúc đó, một số cường giả cao cấp đều có thể mua. Chỉ là, sản phẩm đầu tay, có lẽ giá cả không thấp.
Phương Bình cười nói: "Lý lão sư gần đây có dư một cái nhẫn chứa đồ, nếu ngươi có thể truyền tuyệt học nhà ngươi cho ta, ta sẽ cho ngươi."
Tưởng Hạo không thể không ngắt lời: “Phương Bình, ngươi không cần phải dụ dỗ nó, nếu thằng mập chết bầm này dám làm, ông nội ta sẽ đánh chết nó đó!"
Phương Bình nở nụ cười, chào hỏi: "Ngồi đi, ta chỉ nói đùa thôi. Tuyệt học của Bộ trưởng Trương tới tận bây giờ ta còn chưa học, cũng không có thời gian để học, sao có thể muốn thêm tuyệt học của nhà họ Tưởng? Nếu muốn, ta đã sớm tìm Chiến Vương tiền bối xin học rồi."
Hắn nói chuyện hết sức bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng người nghe thì dở khóc dở cười, không ngờ, trong mắt ngươi, tuyệt học tuyệt đỉnh không đáng giá như vậy?
Phương Bình có được tuyệt học của Tư lệnh Lý và Bộ trưởng Trương, nhưng chẳng lẽ gặp ai bọn họ cũng truyền tuyệt học sao? Nếu không phải tin tưởng 100% rằng hắn sẽ không truyền ra ngoài, ai sẽ truyền tuyệt học cho hắn?
Hơn nữa, Phương Bình cũng không có thời gian học tuyệt học tuyệt đỉnh, nếu để nhóm cấp chín địa quật biết, chắc có lẽ sẽ ăn tươi nuốt sống hắn.
Đừng nói là tuyệt học của cường giả như Võ Vương, tuyệt học của tuyệt đỉnh bình thường cũng chỉ là mơ ước mà không thể cầu.
Vương Kim Dương đợi hai anh em họ Tưởng ngồi xuống, mới mở tư liệu, trình chiếu lên màn hình lớn.
Trên màn hình xuất hiện vài dòng chữ.
"Lần này, núi Tử Cái có động tĩnh khá lớn, rất nhiều cường giả đã đến! Chủ yếu được chia thành 5 phe: ngoại vực địa quật, vùng cấm địa quật, thiên ngoại thiên, Ngự Hải Sơn, Cấm Kỵ Hải."
"Mà 5 phe lớn này thật ra có thể chia làm nhiều thế lực nhỏ, rất nhiều thế lực nhỏ!"
"Ta giới thiệu sơ về tình huống ngoại vực địa quật cho mọi người, Nam Giang địa quật tổng cộng có 11 tòa thành, 22 vị cường giả cấp chín! Lần này, bọn họ có thể được xem là một phe thế lực đơn độc, bọn họ hiện tại khá là đoàn kết, lại là thế lực trên sân nhà, tạm thời đang tụ tập lại cùng nhau."
"Vùng cấm, chủ yếu là bốn vương đình lớn, người đến lần này đa phần là một số hậu duệ Chân Vương, bao gồm cả hậu duệ Chân Vương yêu tộc."
"Ngự Hải Sơn, tuy yêu tộc của Ngự Hải Sơn thuộc sự quản lý của Vạn Yêu vương đình, nhưng Ngự Hải Sơn cũng là một thế lực bán độc lập, lần này có không ít đại yêu cấp chín."
"Thiên ngoại thiên, lần này có tổng cộng khoảng 4 đến 5 thiên ngoại thiên xuất hiện, cụ thể chúng ta vẫn chưa tra xét rõ ràng.”
“Cấm Kỵ Hải, có yêu tộc, cũng có nhân loại! Tình báo cụ thể vẫn chưa rõ ràng.”
“...”